Lal Rem Ruata sinh năm 2007. Em là con cả trong một gia đình có bốn người con. Em sinh ra không có tay và một chân ngắn hơn chân còn lại. Vượt lên hoàn cảnh khó khăn của mình, em đã sử dụng nhuần nhuyễn bàn chân phải để thay thế cho bàn tay bị thiếu. Sau khi cha mẹ li dị, Rem Ruata chuyển đến ở nhà bà ngoại cùng với mẹ và các em. Gia đình em phải chật vật lo bữa ăn mỗi ngày. Bà và mẹ em phải làm những công việc lao động chân tay và chỉ kiếm được 80 đô la (tương đương khoảng 1.800.000 đồng) mỗi tháng để chi tiêu cho cả gia đình.
Mặc dù có khả năng viết bằng ngón chân rất tốt, Rem Ruata đã không được nhận vào học tại trường học. Em vô cùng buồn bã, còn mẹ em thì cảm thấy vô vọng, không biết tìm sự giúp đỡ ở đâu. Khi đó, hàng xóm của em đã liên hệ với giám đốc của DDI*.
Sau khi gặp gia đình Rem Ruata và đánh giá tình hình của của gia đình, DDI, thay mặt Rem Ruata, đã vận động Phòng Giáo dục huyện. Cuối cùng em đã có thể tới trường. Không dừng lại ở đó, DDI còn thiết kế và đóng một chiếc bàn đặc biệt giúp Rem Ruata có thể đặt chân dễ dàng hơn em có thể tiếp tục sử dụng kỹ thuật viết độc đáo của mình. DDI cũng trợ cấp học phí và đồ dùng học tập của em mỗi tháng.
Hiện tại Rem Ruata đang học lớp 5. Em rất yêu trường học và có nhiều bạn bè. Mẹ em vui mừng vì con trai mình sẽ có một tương lai đầy hứa hẹn – rằng em sẽ không phải là người ‘vô dụng’. Mặc dù vẫn còn phải đối mặt với nhiều thách thức, Rem Ruata luôn vui vẻ. Em mong muốn sẽ được làm công việc liên quan tới máy tính khi lớn lên.
*Disability Development Initiative, Myanmar
Để tìm hiểu thêm về công việc của DDI, vui lòng nhấn vào đây.