Tôi là Láo, phụ huynh của em Như. Nhà tôi có 5 người gồm 2 vợ chồng, 2 con và bà nội đã già yếu. Chúng tôi sống ở huyện Nam Giang, tỉnh Quảng Nam. Xã chúng tôi sống là nơi xa xôi hẻo lánh, đường xa đi lại khó khăn, nhất là vào mùa mưa. Hai vợ chồng cố gắng làm nương rẫy, nuôi thêm gà vịt để sinh sống và đủ trang trải bữa ăn hàng ngày. Vì thê mà chúng tôi không có nhiều thời gian lo cho các con. Bố mẹ đi làm cả ngày đến hơn 6h tối mới về nhà nên giao hai con cho bà nội chăm sóc.
Như là chị cả, hiện đang học lớp 1. Không may khi sinh ra con không vận động được như các trẻ bình thường khác. Tay trái và chân trái của con bị khèo nên đi lại, sinh hoạt rất khó khăn. Mỗi lần đi lại phải vịn nhờ vào bố mẹ, ngay cả việc chăm sóc cơ bản như uống nước hay mặc áo. Hai vợ chồng tôi rất bối rối vì không biết phải hỗ trợ cho con như thế nào. Lúc đến trạm y tế xã để nhờ tư vấn nhưng vì không đủ chuyên môn nên cán bộ y tế ở đây cũng không hỗ trợ được gì nhiều.
Nhưng thật may mắn khi Như vào lớp 1 và được tham gia vào dự án của VNHIP, chúng tôi thật sự có nhiều hỗ trợ hơn từ phía dự án và nhà trường. Nhờ vào dự án mà lần đầu tiên chúng tôi có cơ hội đưa con xuống Trung tâm Chỉnh hình và Phục hồi chức năng tại Đà Nẵng để thăm khám cho con. Lần đầu đi xa hơn 100km như vậy, chúng tôi đã rất lo lắng không biết ăn, ở và vào bệnh viện thăm khám như thế nào. Nhưng được cán bộ dự án động viên và hướng dẫn kĩ lưỡng nên cả ba bố mẹ và con quyết định dành thời gian 2 ngày để lên đường. Cán bộ dự án giúp chúng tôi tìm nơi ở gần bệnh viện nhất và hướng dẫn chúng tôi trong suốt quá trình thăm khám. Nhất là giúp chúng tôi trao đổi dễ dàng hơn với các bác sĩ để có thể tư vấn cho Như được tốt nhất.
Khi được bác sĩ hướng dẫn cách tập cho bé tại nhà, cán bộ dự án quay video lại từng bài tập một và gửi cho tôi để về nhà có thể xem lại để tập cho con được chính xác. Hơn thế nữa, ở trường, các thầy cô quan tâm kĩ hơn tới trường hợp của Như. Cô giáo chủ nhiệm của Như thì hỗ trợ Như không chỉ trong học tập mà cả các hoạt động vận động như múa, hát và thể dục. Cô thường trao đổi với chúng tôi về tình hình của em và cũng khuyên chúng tôi đừng quá áp lực hay la mắng Như nếu em chưa làm được bài. Chúng tôi thật sự rất biết ơn về điều đó vì con chúng tôi được yêu thương và quan tâm như vậy.
Nhờ những quan tâm trên mà bé Như hứng thú hơn với việc đi học. Việc đi lại và sinh hoạt trong nhà cũng ngày càng được cải thiện vì chúng tôi thường xuyên tập luyện cho con hàng ngày như đã được bác sĩ hướng dẫn.
“Bây giờ con có thể đứng vững và đi lại trên cả hai chân, tự chăm sóc được bản thân như cài nút áo, uống nước và soạn sách vở bằng hai tay. Tuy vẫn còn nhiều khó khăn trong quá trình tập luyện nhưng chúng tôi có động lực hơn khi có sự hỗ trợ từ dự án. Tôi mong rằng con tôi có thể học tập và rèn luyện tiến bộ hơn sau này.” Anh Láo chia sẻ.