Mẹ nhớ ngày ấy, khi nằm trên bàn mổ bác sĩ lấy con ra. Nhìn thấy con mẹ hoảng loạn và lo sợ. Con bị gì vậy, nhìn trán con nhô cao bất thường. Bác sĩ khoa nhi chẩn đoán con bị hội chứng Down. Nhưng khi xét nghiệm nhiễm sắc thể tại khoa Di truyền BV đại học Y Dược Huế kết quả XX. Mẹ vẫn lo lắng ngày đêm khi nhìn thấy con lớn lên bất thường so với các bé cùng trang lứa. Con khó ngủ, hay nôn trớ, không lật, không bò. Mẹ đem con đi khám nhưng vẫn chưa có kết quả cụ thể. Linh tính của mẹ mách bảo con gái mẹ bị bệnh gì và phải có cách gì giúp con.
Khi con gần một tuổi mẹ đem con đi khám tại Bệnh viện Việt Đức Hà Nội. Bác sĩ chẩn đoán con bị dị dạng hộp sọ bẩm sinh (bác sĩ giải thích hộp sọ con đóng sớm ảnh hưởng đến não bộ). Con cần phải phẫu thuật nới hộp sọ và tạo hình sọ mặt để não phát triển và khuôn mặt cân đối hơn. Con đã kiên cường vượt qua hai cuộc đại phẫu thuật kéo dài và chịu nhiều đau đớn. Hai tuổi khi sức khoẻ đã ổn định. Lúc ấy con vẫn chưa biết đi chỉ lết khi muốn di chuyển và nói bập bẹ vài tiếng “ba”, “mẹ”. Mẹ đã đem con đến khám và tư vấn tại Văn phòng tư vấn di truyền và hỗ trợ trẻ khuyết tật tại Huế. Con được thầy cô khám, kiểm tra và chẩn đoán: Con chậm phát triển ngôn ngữ, nhận thức và vận động. Con được thầy cô nhận can thiệp cho con.
Nhà mình cách xa trung tâm 40km. Mẹ đi dạy ở trường. Với sự giúp đỡ của gia đình, đồng nghiệp. Mẹ sắp xếp tuần 2-3 buổi đem con đi học nói và tập vật lý trị liệu. Cứ thế kiên trì hai mẹ con đều đặn đi học bất kể trời nắng hay mưa. Nhiều lúc cũng nản và ức chế nhưng nhìn nụ cười của con, tình yêu dành cho con. Mong muốn con phát triển hơn, hiểu biết hơn mọi khó khăn đều vượt qua.
Tại trung tâm con được thầy cô tập và dạy. Bằng tình yêu trẻ và sự kiên trì nhẫn nại thầy cô ngày qua ngày rèn luyện cho con. Sử dụng nhiều phương pháp cho một bé nhanh chán không muốn học. Cô giúp mẹ phương pháp dạy và chơi với con ở nhà. Mẹ và thầy cô đồng hành giúp con tiến bộ hơn.
Sau hơn hai năm luyện tập con từ một cô bé chỉ biết lết khi di chuyển. Nay con đã biết đi, chạy nhảy và linh hoạt hơn. Lúc mới can thiệp con chỉ nói được vài từ đơn. Bây giờ con nói được câu 5-6 từ đơn, con có thể hát, kể chuyện, giới thiệu về bản thân và gia đình dù chưa được lưu loát. Con đi học mẫu giáo hoà nhập với bạn bè rất tốt. Con vui và rất thích tham gia các hoạt động ở trường. Mặc dù so với bạn bè cùng trang lứa con còn chậm. Nhưng ba mẹ và gia đình rất vui và hạnh phúc.
Gia đình gởi lời cảm ơn chân thành sâu sắc đến thầy cô ở trung tâm đã tận tuỳ giúp đỡ con. Hành trình của con đầy gian nan và còn dài phía trước mẹ mong được các thầy cô cho con được tiếp tục học tập để giúp con hoàn thiện hơn.